Journal, Tản Văn

Mùi của Đất

By hoaihung

Trời mưa bong bóng. Mấy đứa nhỏ trong xóm chạy ra đường hẻm, hét lên “mưa cóc” rồi lật dép mà phóng.
Tôi không chạy. Tôi chỉ đứng ngoài hiên, nghe cái mùi đất bốc lên từ khoảng sân trống trước nhà — nơi từng trồng mấy luống hành, mà giờ cỏ mọc cao bằng mắt cá chân.

Mùi đất khi mưa tới khác lắm. Không phải mùi bùn lầy, cũng không sạch như mùi sau mưa.
Nó có gì đó âm ấm, hơi chua, hơi nặng, như mùi áo cũ vắt trong nhà tắm hai hôm chưa khô, mà vẫn mặc tạm vì quen.

Tôi nghe mùi đó và nhớ cái hôm bà nội té xuống mương sau nhà.
Không ai la. Không ai kêu. Chỉ có tiếng nước té lên, một cái “ụp” nhỏ hơn bình thường.
Hồi đó tôi bảy tuổi, đứng trên bờ nhìn, mà chân cứ dính chặt vô mặt đất. Bùn bám vô gót giày rẻ tiền, nghe mát lạnh, và mùi đất mưa hôm đó cũng y chang vầy.

Sau hôm đó, cái áo bà hay mặc – áo lụa tím sậm – treo trên sợi dây cũ, không ai dám giặt.
Mẹ nói: “Chờ nắng.”
Mà mưa hoài.

Tôi thấy ba thắp nhang trong nhà, nhưng không nhìn bàn thờ.
Má đem đôi dép tổ ong ra phơi, để trúng cái chỗ nắng rọi vô sân một góc.
Có lẽ ai cũng có cách riêng để buông – và chờ.

Giờ cũng mưa.
Cũng mùi đất đó.
Chỉ khác là… không còn ai ngồi trong bếp mở radio nhỏ nữa.
Cái radio bây giờ nằm trên nóc tủ, ướt bụi, nút xoay lỏng tiếng như cổ họng ai ho nhẹ không dứt.

Tôi không khóc.
Chỉ đứng yên, hít thêm một hơi.
Cái mùi đó…
giống như ký ức chưa chịu khô.