Journal, Tản Văn

Người đi ngược gió

By hoaihung

Có một đoạn đường đất đỏ, mỗi buổi chiều lại vắt nắng dài như tấm khăn ướt được vắt chảy xuống từng gốc cỏ.

Gió ở đó hay chạy về một hướng. Như thể trời đã mặc định: gió chiều, người chiều, bụi cũng chiều. Từ ông già đạp xe đến bà bán chè, con chó mập lười chạy và những cánh diều đứt dây — đều theo hướng ấy. Không ai đặt câu hỏi. Mọi thứ xuôi như giấc ngủ trưa không chiêm bao.

Rồi một hôm, có một người đi ngược.

Người đó không già, không trẻ, dáng cao, đầu đội nón rách, vai đeo túi vải bạc màu. Không ai nhớ mặt. Chỉ nhớ dáng người ấy cứ rướn về phía gió, không cúi xuống, không vội vã.

Bụi bay vào mặt. Cát chà vô mắt. Lá khô cứ quật vào chân. Có tiếng trẻ con nói đùa: “Ngược gió vậy chắc tìm ai đang ngược lòng.”
Người lớn cười rồi im. Không ai dám gọi người ấy lại. Cũng không ai đi theo.

Họ chỉ đứng nhìn cho tới khi cái bóng mờ nhòe dần sau làn nắng hắt ngược.

Mấy hôm sau, có người nói gặp lại người đó ở cuối đoạn đường, ngồi dưới cây dầu cũ. Chân trần, áo ướt mồ hôi, tay ôm một quyển sổ cũ đang viết gì đó, lâu lắm. Nhưng chưa ai tới gần.

Rồi người ấy biến mất.

Không ai rõ người đó từ đâu tới, đi đâu. Cũng không ai biết vì sao lại chọn đi ngược, trong khi cả đoạn đường đều thuận, dễ chịu hơn nhiều nếu chỉ xoay vai lại.

Nhưng từ đó, mỗi lần gió chiều thổi qua, có vài đứa nhỏ đi học về hay hỏi:

“Ủa, có ai đi ngược gió nữa không má?”
Mấy bà má không trả lời. Chỉ nhắc: “Cái người đó, lạ à nghen.”

Có người già kể lại rằng gió hôm đó thổi mạnh hơn mọi ngày, như thể vừa thách thức, vừa tiếc nuối.

Và con đường đó, từ đó không chỉ là con đường.
là nơi từng có một người đi ngược, không để lại gì ngoài một cái nhớ kỳ cục và một sự lặng im không ai dám phá.


Gió thổi một chiều, người ta cũng vậy
Chỉ có một dáng đi – lặng, ngược
Không vội vã, không cần ai biết trước
Chỉ cần bước, dù là ngược… cũng là đi.