Journal, Tản Văn

Cái ghế biết chờ

By hoaihung

Ở hiên nhà tôi có cái ghế salon cũ.
Ghế gãy một bên tay vịn, mút lòi ra từng dúm như bắp bung chưa nổ. Ghế thấm nước mưa chừng mười mùa, da nhăn như trái vú sữa rớt gốc lâu ngày. Ai tới cũng hỏi: “Ghế này còn để làm chi?”

Không ai trả lời.
Tại biết giải thích làm sao.

Cái ghế đó… là chỗ ông nội ngồi từ hồi tôi còn học lớp ba.
Ổng uống trà buổi sáng ở đó, dòm mấy con gà chọi rỉa lông. Trưa nằm gác chân ngủ chừng một tiếng, chiều bẻ báo ra đọc, mà mắt đâu còn thấy rõ. Chắc đọc thói quen.
Tới tối, ổng ngồi đó, nghe radio mở nhỏ như tiếng gió đụng tàu lá chuối.

Ổng mất cũng mấy năm rồi. Mà ghế vẫn để đó.
Không ai ngồi. Không ai lau.
Mỗi lần má tôi quét sân, má dừng cây chổi lại ngay chỗ chân ghế. Không hất vô. Không sát vô. Như sợ làm động.

Có bữa tôi hỏi ba:
“Sao mình không dẹp nó đi?”

Ba trả lời không nhìn tôi:

“Vì ổng chưa rời đi.”

Tôi thấy ba nhiều bữa chiều về, đứng nhìn cái ghế một chút. Rồi thôi.
Có bữa tôi thấy ba định ngồi xuống, cái chân sau lún xuống đất cát, ba khựng lại, rồi quay vô.
Chắc ngồi không được. Hoặc… không nên ngồi.

Mỗi nhà đều giữ lại thứ gì đó. Có nhà giữ cái áo. Có nhà giữ tách trà cũ.
Nhà tôi giữ lại một cái ghế không ai dám ngồi.

Cái ghế biết chờ.
Mà người cần chờ, chắc… không về nữa.